59 - Trốn nợ
Tết nào hắn cũng về quê.
Năm nay không thấy về.
Dưới quê tưởng hắn bịnh hay có chuyện gì quan trọng. Gọi điện. Máy báo không liên lạc được.
Không ai liên lạc được với hắn.
Một mùa xuân buồn.
Ra Tết lên thị thành kiếm hắn. Nghe tin hắn cao chạy xa bay. Để lại
một đống nợ "kếch xù". Người ta đang tìm hắn. Kẻ đòi nợ. Người đòi mạng.
Cha mẹ hắn ngồi buồn rũ rượi như hai cái xác không hồn. Nhìn ngôi nhà hắn đem tiền về xây lòng đau đớn vô cùng.
Hắn làm chuyện ngược đời. Hy sinh đời hắn để củng cố đời bố. Hàng xóm biết tin nên nói được hai chữ “Thảo nào”.
Con thảo. Thảo nào!
60 - Tết niên
Hắn sinh ra ở miền quê. Lên thị thành lập nghiệp. Nghe đâu cũng có của ăn của để.
Hắn không thích đi chùa. Có đi chỉ đi theo chơi cho vui.
Năm rồi có người nhắn tin mời hắn ăn tất niên. Hắn đọc xong tin nhắn, bĩu môi với em hắn và chê người mời.
- Làm gì có tất niên. Dốt! “Tết niên”. Vậy mà cũng bày, vẽ chuyện.
Em hắn nghe vậy tội nghiệp. Nên nói:
- Tất niên là đúng rồi!
Hắn cãi chày cãi cối.
Hắn chê người ta dốt mà hắn dốt hơn người ta. Vì hắn ngu. Học hành
không bao nhiêu. Lên thị thành chỉ suy nghĩ kiếm tiền nên quên mất chữ
nghĩa.
Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.