Em nằm xuống đất mẹ ru ca
Em đã vui khi đến được nhà
Em nhoẻn miệng cười người sống khóc
Em là vần điệu của thơ ca
Em đi để lại lời trăn trối
Sách vở văn chương khóc bởi người
Vũ trụ ngẩn ngơ sầu vạn cổ
Nhớ thương ánh mắt tiếng em cười
Em đã trao cho luật trắc bằng
Dặn thêm, khéo sắp được công năng
Khiến người sống chết vẫn cười khóc
Sức mạnh ngữ ngôn phải biết rằng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.