Một thoáng Diêm Phù

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

Chúc mừng


Chúc mừng chẳng chúc mừng đâu
Chúc mừng bởi miệng quen câu chúc mừng
Nói rồi nước mắt rưng rưng
Xe hoa đã rước người dưng đi rồi.

Thằng khùng


Mỹ nhân cửa ngõ cuối cùng
Vượt qua để tiếng anh hùng đáng khen 
Qua rồi nhưng tính hay quên
Nên quay trở lại có tên thằng khùng

Xót xa


Nghe tin hắn đã "đi rồi"
Đi đâu chẳng biết người đời hát ca
Nghe rằng: bội nghĩa sơn hà
Thêm mồ m động ông bà trách than
Khi chưa nếm trải gian nan
Cầm bằng hạnh phúc sớm tan cửa nhà
Trọn tình hai chữ "xót xa"
Sống mà như chết làm ta nghẹn ngào.

Cận cảnh


Xa xa một chút mơ hồ
Mắt nhìn không rõ, lần mò dõi theo
Bước lên tới được đỉnh đèo
Cõi tiên biến mất leo trèo uổng công
Ra về ray rứt trong lòng 
Ngoảnh đầu nhìn lại khói xông mây trời 

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

Cát bay


Em là hạt cát mong manh
Gió mang cát chạy vòng quanh cuộc đời
Sau khi đã kịp tơi bời
Bán vào lò lửa để người lên hương

Bán nụ cười ruồi


Nghnh lên nhếch mép nhìn trời
Có người lên tiếng nụ cười bán không ?
Nhà nghèo có được mấy đồng ?
Gian manh cười nụ đừng mong nói tiền
Người cần đang ở cõi tiên
Dương trần hiểu được kẻ điên người khùng?.

Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

Cuộc chơi


Nhập nhằng sanh tử cuộc chơi
Có gì mà phải trách trời than thân !
Tu hành đời sống thanh bần
Tình riêng chẳng vướng nợ nần càng không
Sống cũng được, chết cũng xong
Cuộc vui vừa cạn thong dong ta về

Sợ...


 Đến giờ thần chết gọi rồi
 Loay hoay sắp xếp một hồi mới xong
 Sợ nên kiếm cớ lòng vòng
 Câu giờ chờ cứu nhưng không có người
 Bên ngoài quỷ sứ đứng cười
 Quát to một tiếng đi thôi hết giờ

Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Em đi...


Em đi mang hết ngôn từ
Vần thơ câm lặng lừ đừ văn xuôi
Còn bài văn tế cúng người 
Thổ thần ngơ ngác đất trời bão giông.

Chơi vơi


Còn vài chiếc lá trên cành
Đêm nay ngày cuối phải đành xa cây
Rơi vào ở chốn nào đây?
Nẩy mầm đã biết sau này chơi vơi.

Bị rầy la


Sao người cứ mãi làm thơ
Tu hành lại muốn thn thờ thi ca
Thầy con thường dạy con là...
Khuyên nên niệm Phật Di Đà mà thôi
Phải chăng mới có đôi lời
Nếu không phải lễ thì thôi đừng buồn
Nghe rồi cũng thẳng thắng luôn
Thơ văn cũng phải vào khuôn phép vần
Đôi khi ai đó hiểu nhầm
Mình đành thôi kệ... có "hâm" một mình

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

Lời tạ từ!


Cám ơn, tạm biệt Ta Bà
 Duyên nay đã tận mình ta đi rồi
 Chờ nhau ở cõi xa xôi
 "Nhứt tâm bất loạn" là nơi hẹn hò
 Đời người chỉ một chuyến đò
 Khôn chèo khéo chống chớ lo lạc đường
 Gặp nhau rồi sẽ yêu thương
 Phát tâm hội nhập đồng nương Ta Bà

Cầu xin


Con dâng cúng Bụt nụ hồng
Cầu mong có được cái "không" của Ngài
Xin thêm một ít gia tài
Tam y, bình bát một vài lời khuyên
Xong rồi con sẽ lên thuyền
Niết Bàn bỉ ngạn thỏa nguyền đời con
Chờ lâu e sợ tâm mòn
Cái "không" chẳng gặp, gặp con nợ đòi !

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Im ắng


Sáng nay im ắng lạ thường
Trận mưa chiều trước rửa đường sạch trơn
Khí trời trong, ngủ nhiều hơn
Một người dậy sớm thỏa cơn nghiện trà

Quảy gót dạo chơi


Tôi có Phật nên không còn sợ chết
Dù xương tan nát thịt hết toàn thân
Trả quả nhân trượng phu chỉ một lần
Rũ bụi trần để mỉm cười quảy gót

Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

Uống trà !


Có khi nào nâng chén trà lên uống
Thấy nhân sinh, vũ trụ hiện ở trong?
Cứ vội vã, uống xong, khen lấy có
Mà quên đi triết lý ở trong lòng?

Xuân tha hương


Cười giòn tan, xua đi những nỗi nhớ
Khi tiệc tàn, tết Việt lẻn vào tim
Nằm bần thần, lòng người chẳng chịu im
Lê chân bước, nặng nề trên hè phố.

Tự thẹn


Có những lúc, ta nhìn trời cao rộng
Đầu miên man suy nghĩ, chuyện vô cùng
Những trăn trở, chưa biến thành học thuyết
Có nên chăng, tự hổ thẹn với lòng?

Con đã lớn


Gót lãng du ta miệt mài viễn xứ
Không từ nan dù bất cứ nơi đâu
Ngắm sơn hà đại địa để thấy nhau
Người lịch sử hiện thân trong dòng máu

Với tiền nhân mình là phận con cháu 
Nhìn giang sơn tan nát, ngẫm mà đau
Nơi thiên cổ bẽn lẽn nhìn mặt nhau
Lời biện giải, chỉ là phường giá áo
 
Cứ nói thật, chứ đừng nên lếu láo
Biết ăn năn, sám hối để tu thân
Để mẹ cha, tiên tổ và thánh thần
Mỉm miệng cười, nói rằng: con đã lớn