Nghe tin hắn đã "đi rồi" Đi đâu chẳng biết người đời hát ca Nghe rằng: bội nghĩa sơn hà Thêm mồ mả động ông bà trách than Khi chưa nếm trải gian nan Cầm bằng hạnh phúc sớm tan cửa nhà Trọn tình hai chữ "xót xa" Sống mà như chết làm ta nghẹn ngào.
Nhập nhằng sanh tử cuộc chơi Có gì mà phải trách trời than thân ! Tu hành đời sống thanh bần Tình riêng chẳng vướng nợ nần càng không Sống cũng được, chết cũng xong Cuộc vui vừa cạn thong dong ta về
Đến giờ thần chết gọi rồi Loay hoay sắp xếp một hồi mới xong Sợ nên kiếm cớ lòng vòng Câu giờ chờ cứu nhưng không có người Bên ngoài quỷ sứ đứng cười Quát to một tiếng đi thôi hết giờ
Sao người cứ mãi làm thơ Tu hành lại muốn thẫn thờ thi ca Thầy con thường dạy con là... Khuyên nên niệm Phật Di Đà mà thôi Phải chăng mới có đôi lời Nếu không phải lễ thì thôi đừng buồn Nghe rồi cũng thẳng thắng luôn Thơ văn cũng phải vào khuôn phép vần Đôi khi ai đó hiểu nhầm Mình đành thôi kệ... có "hâm" một mình
Cám ơn, tạm biệt Ta Bà Duyên nay đã tận mình ta đi rồi Chờ nhau ở cõi xa xôi "Nhứt tâm bất loạn" là nơi hẹn hò Đời người chỉ một chuyến đò Khôn chèo khéo chống chớ lo lạc đường Gặp nhau rồi sẽ yêu thương Phát tâm hội nhập đồng nương Ta Bà
Con dâng cúng Bụt nụ hồng Cầu mong có được cái "không" của Ngài Xin thêm một ít gia tài Tam y, bình bát một vài lời khuyên Xong rồi con sẽ lên thuyền Niết Bàn bỉ ngạn thỏa nguyền đời con Chờ lâu e sợ tâm mòn Cái "không" chẳng gặp, gặp con nợ đòi !
Có những lúc, ta nhìn trời cao rộng Đầu miên man suy nghĩ, chuyện vô cùng Những trăn trở, chưa biến thành học thuyết Có nên chăng, tự hổ thẹn với lòng?
Gót lãng du ta miệt mài viễn xứ Không từ nan dù bất cứ nơi đâu Ngắm sơn hà đại địa để thấy nhau Người lịch sử hiện thân trong dòng máu Với tiền nhân mình là phận con cháu
Nhìn giang sơn tan nát, ngẫm mà đau Nơi thiên cổ bẽn lẽn nhìn mặt nhau Lời biện giải, chỉ là phường giá áo Cứ nói thật, chứ đừng nên lếu láo Biết ăn năn, sám hối để tu thân Để mẹ cha, tiên tổ và thánh thần Mỉm miệng cười, nói rằng: con đã lớn