Tôi ôm hy vọng mỉm cười Ngóng trông gặp được con người "hữu duyên" Gặp rồi mồm miệng huyên thuyên Ra về đọng lại uyên nguyên thuở đầu Bản chất nào sửa được đâu Có chăng thì cũng rất lâu, nhiều đời
Quyết là quyết để tu hành Không manh tâm địa cướp dành "giang sơn" Nếu mai "quyết" đã nhạt dần Ma vương kết bạn thánh thần đi xa Lần tìm trong cõi Ta Bà Dỡ dang chữ "quyết" ai là tri âm ?
Tôi mang tài sản cuộc đời Đặt vào canh bạc như thời gian qua Một là cầm nắm sơn hà Bằng không hái vội cành hoa bên đường Cả hai thiếu một tình thương Có chăng lựa chọn con đường vô tư ? Người đi xa lắm cũng ừ Kẻ gieo số phận chần chừ rồi thôi Giờ đây… ồ đã hiểu rồi Đường tôi lại cũng mình tôi tôi mình
Yên bình một cõi riêng tư Đôi chân nhẹ bước người xưa hiện về Hồn nhiên vẻ đẹp " chân quê" Ưu phiền vĩnh biệt si mê xa dần Rời đi lòng cứ bần thần Phương dung chùa cổ một lần yêu thương